NGÀY HÔM NAY, BẠN CÓ CỨU SỐNG AI KHÔNG?

Giá trị thật của bạn được quyết định bởi giá trị mà bạn cho đi, chứ không phải ở giá trị mà bạn nhận được!

NGÀY HÔM NAY, BẠN CÓ CỨU SỐNG AI KHÔNG? 

Có tiếng súng nổ, theo sau đó là tiếng la hét. Vị diễn giả đang say mê thuyết giảng trong phút chốc đổ gục trên nền của bục diễn thuyết, cả người co lại thành một khối vì đau đớn. Năm 1972, George Wallace, thống đốc đang gây nhiều tranh cãi bấy giờ của Alabam, đã đối diện với tử thần trong một buổi họp chính trị khi ông đang diễn thuyết. Viên đạn không lấy đi mạng sống của ông nhưng đã cắt đứt phần tủy sống, buộc ông phải dành phần đời còn lại của mình trong nỗi đau đớn kéo dài và không bao giờ có thể đi lại được nữa.
Tên ám sát gần như bị bắt giữ ngay lập tức. Arthur Bremer, chủ nhân của viên đạn, đã theo dõi Wallace được 2 tuần trước khi quyết định ra tay. Trong suốt quãng thời gian trước đó, hắn đã là một người vô danh lẩn khuất, âm thầm theo sát và chờ đợi cơ hội của mình. [...] Vài ngày sau, cuốn nhật ký của Bremer được tìm thấy. Bên cạnh những ám ảnh về cái chết và bạo lực cùng cơn cuồng nộ chất chứa, toàn bộ kế hoạch ám sát thống đốc Wallace được ghi lại cẩn thận, đầy đủ và chặt chẽ.
Mặc dù vậy, Wallace thực chất chỉ là một mục tiêu thế chân cho Richard Nixon, nạn nhân đầu tiên mà Bremer hướng tới nhưng sau đó 2 tuần thì hắn đã chuyển mục tiêu bởi hệ thống an ninh nghiêm ngặt bảo vệ Nixon, cản trở kế hoạch ám sát của hắn. Mục đích của cuộc ám sát hoàn toàn không phải là vấn đề chính trị, Bremer chọn những nhà chính trị gia bởi sự danh tiếng của họ: Hắn muốn một cuộc tàn sát nổi tiếng, khủng khiếp và đầy kịch tính.
Nhưng cuốn nhật ký còn có giá trị hơn thế. Bên cạnh những trang giấy nát bươm đầy thù hận còn có khía cạnh khác của kẻ ám sát, một câu chuyện tuyệt vời được viết bằng nét chữ nguệch ngoạc của chính Bremer.
2 năm trước, Bremer đã quyết định sẽ chống lại xã hội bằng những cuộc tấn công đẫm máu của mình.
Địa điểm đầu tiên mà Bremer chọn chính là nơi hắn từng sống, Milwaukee, và kế hoạch của hắn là một cuộc xả súng nơi công cộng để giết càng nhiều người càng tốt. Bremer đã dành nhiều tuần chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Sau khi đã tìm hiểu kỹ lưỡng bản đồ thành phố, Bremer chọn ngày, giờ tốt nhất để thực hiện tội ác, và vào đúng ngày được chọn theo kế hoạch, Bremer chất vũ khí, đạn dược cùng cơn cuồng nộ của mình lên xe để thực hiện vụ thảm sát công cộng này.
Bất ngờ thay, trên đường đi, đột nhiên Bremer cảm thấy đói. Hắn quyết định hoãn kế hoạch của mình lại để lấp đầy dạ dày đang cồn cào bằng một cốc cà phê và bánh doughnut ở một quán cà phê bình dân gần đó. Ngoài hắn và người phục vụ, không có khách hàng nào khác trong quán cả. Bremer ngồi xuống, gọi món và ngay lập tức những suy nghĩ tuyệt vọng lại tràn về.
Người phục vụ quay lại với những món hắn đã yêu cầu; không chỉ vậy, cô còn chủ động tán gẫu với hắn vài câu. Nội dung cuộc trò chuyện ngắn ngủi chỉ độc những chuyện tầm phào thường tình, và nó xuất phát từ sự thân thiện đơn thuần của người phục vụ nhìn thấy một vị khách chứa đầy tâm trạng đau khổ bước vào quán ăn của mình.

Xin hãy nhớ rằng, đây là một câu chuyện có thật.

Bremer đã bao gồm cả cuộc gặp gỡ và trò chuyện ở quán cà phê đó trong những trang nhật ký của mình, rằng khoảng thời gian ngắn cho một chiếc doughnut và một cốc cà phê với người phục vụ thân thiện đó đã khiến hắn mất đi ham muốn giết người và cuộc thảm sát đó đã bị hoãn vô thời hạn.
Arthur Bremer đã trở về nhà và không giết một ai ngày hôm đó.
Trong thành phố, mạng sống của những người tình cờ có mặt đã được bảo toàn, và họ sẽ chẳng bao giờ biết đến nguy hiểm từng cận kề và họ đã được cứu ra sao. Họ sẽ chẳng bao giờ biết.
Đối với họ, đó cũng chỉ là một ngày bình thường giống như bao ngày khác, nhưng trên thực tế, nó là một khoảnh khắc tuyệt đẹp. Những người được định sẽ ngã xuống mãi mãi ngày hôm ấy được cứu sống bởi một cô phục vụ trong một quán cà phê bình dân đã quyết định thể hiện lòng tốt và sự thân thiện của mình cho một vị khách lạ.

Và họ về nhà mà không hề biết đến điều tuyệt vời đó.

Bạn sẽ chẳng thể nào biết được trong số đó có những người mà bạn yêu quý hay không, hay thậm chí những nạn nhân đó có thể là bạn hay không.
Tất nhiên, người phục vụ tốt bụng đó cũng không thể biết được. Đối với cô, thảm họa đã dừng lại sau cánh cửa khi người khách u sầu đó bước vào quán, và với chút thời gian rảnh ít ỏi của mình, cô đã cố gắng làm người đó vui vẻ hơn.
Điều gì có thể giản đơn hơn thế?
Link gốc: Have You Saved Anyone's Life Today? - David Evans
https://www.psychologytoday.com/…/have-you-saved-anyones-li…

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.